Hồi kí: "GẶP MA TRÊN XE KHÁCH"
By: mapham9x
Xem Tất Cả: Gặp Ma Trên Xe Khách
Update lại bản đầy đủ part 9-10-11-12
[Part 9: Ngày 20/10 đáng nhớ]
Như kết thúc mở ở chap hôm qua thì part tiếp theo trong series Gặp ma trên xe khách là chuyện tình giữa em và nhỏ Duyên, các thím có gato thì cũng gạch đá nhẹ nhàng nhé. Phần hay nó còn ở phía sau, rồi các thím sẽ són dài dài.
Sau cái đêm gặp gã chơi đàn ghita ở ngoài hành lang thì các đêm tiếp theo em đều mắc chứng khó ngủ, cảm giác luôn có một làn sóng siêu âm kêu xoẹt xoẹt trong lỗ tai, vừa nhắm mắt em lại cảm thấy nóng bừng mặt và đạp chăn tỉnh dậy. Trời sáng là toàn thân uể oải, mặt mũi bơ phờ cmnl
- Này H, mày làm cái gì mà tối nào cũng đạp giường bịch bịch rõ to thế? Tao nằm dưới ngủ đéo được!
- Tao quay tay ảnh hưởng gì đến kinh tế nhà mày.
- Quay tay đéo gì 2-3h sáng, rung lắc dữ thế chắc lại mơ thấy em nào chứ gì?
- Thế để tao xuống ngủ dưới, mày lên giường trên đi.
- Ờ! Thằng Xuân đã phiền rồi giờ còn thêm mày nữa, tao lạy hai đứa mày.
Tự nhiên được xếp chung phòng với thằng cờ hó này, em với nó học khác lớp. Tuy cứ gặp mặt nhau bao nhiêu, là đấu võ mồm bấy nhiêu nhưng được cái mỗi lúc kẹt tiền hoặc khốn khó trong việc học hành thì tình bạn tốt lại lên ngôi.
[Ngày cuối tuần đã đến]
--Zin zin zin--
Chuông điện thoại reo, là của nhỏ Duyên.
- Alo, xin chào bấy bi!
- Anh nhớ hôm nay là ngày gì không?
- Nhớ chứ, hôm nay là 20/10
- Ngày gì quan trọng hơn 20/10 nữa?
- Ngày gì nhỉ??
- Em đợi anh nãy giờ rồi này? Sao chưa đến...đồ ngốc
- Đùa thôi, anh đang trên đường đến.
Đây là lần đầu tiên em được gái hẹn đến nhà chơi.
19 năm làm bạn với tay chưa một lần được gái chủ động tiếp cận mình như thế nên trong lòng cảm thấy phấn khích lắm các bác ạ.
Nghe điện thoại xong, em phóng xe đến địa chỉ nhà Duyên luôn, trên đường đi không quên mua một bó hoa dâm bụt mang theo để làm quà ra mắt người đẹp, với cả hôm nay đúng lễ 20/10 tặng hoa cho gái là phải đạo.
Nhà Duyên nằm trong một con hẻm nhỏ, đường đi chằng chịt nhiều ngã rẽ mãi mới tìm ra địa chỉ.
--Kinh coong--
- Anh đến rồi này!
Thấy em đến Duyên liền đi ra mở cổng rồi phụ em dắt xe vào hiên.
Hôm nay nhỏ mang một cái váy trắng với thắt lưng màu hồng để lộ vòng eo thon gọn, khuôn mặt không thể chê vào đâu được - có thể nói là xinh, đó là ấn tượng đầu tiên khi em gặp Duyên ngoài đời thật.
- Anh cũng gan nhỉ, dám đến nhà người ta!
*Duyên ghé sát vào tai em nói nhỏ làm em giật mình*
- Em đã mời thì anh cũng không khách sáo, lần đầu được gái dẫn đến nhà ra mắt gia đình, vinh dự quá.
- Ai bảo anh em mời anh đến ra mắt gia đình, hôm nay cả nhà em đi về quê chơi hết rồi
- Em cũng gan nhỉ, dám lợi dụng sơ hở của gia đình rồi mời trai đến nhà
- Đến thì ông ấy càng mừng, bố mẹ suốt ngày bắt em kiếm người yêu sớm đi rồi sinh cháu cho ông bà mà em chưa thấy ai hợp tiêu chuẩn cả.
- Thế anh lọt vào mắt xanh của em rồi à!
- Mơ hả! Anh vào nhà đi, đứng ở ngoài này nói chuyện người ta thấy lại bàn ra tán vào.
- Rồi rồi, có lọt vào mắt xanh thì nói sớm đi anh còn chuẩn bị...
- Á á... *Bị Duyên véo má một cái đau bome*
Sau đó, em được Duyên dẫn thẳng lên phòng ngủ luôn. Mùi nước hoa, mùi con gái thơm phức làm em tí xỉu, cứ nghĩ mình đang lên thiên đường.
- Anh đứng đó làm gì vậy? Ngồi xuống đi.
- Ngồi lên giường em không sao chứ.
- Anh cứ ngồi đi. hihi...Này, sao vẫn chưa ngồi.
- Anh mải ngắm em đó mà, không ngờ ngoài đời em lại xinh thế, so với trong ảnh thì...!
- Ý anh là trước kia anh nghĩ tôi xấu chứ gì! =.=
- Thì đúng rồi, quen qua mạng ảo sao hình dung ra ngoại hình thật được, con gái bây giờ toàn make up bằng camera369, đăng tin mất tích mà đưa ảnh facebook ra thì đố ai tìm thấy. hê hê
- Hihi. Nhưng mà tự có người "khen mình xinh" cũng vui
- Suýt quên, tặng em bông hoa dâm bụt nhân dịp 20/10 này! *chìa ra*
Thấy em rút bông hoa từ trong bàn tay ra, Duyên có vẻ bất ngờ và đón lấy với một nụ cười nở trên môi.
---Vụ tay áo biến ra hoa là do hồi trước em cũng có biết chút ít ảo thuật, thời học cấp 3 cứ đến dịp 8/3, 20/10 em lại biểu diễn cho tụi con gái trong lớp xem, nãy tiện đường ghé vào shop bán dụng cụ ảo thuật nên mua luôn mấy bông hoa gấp để tạo bất ngờ cho ẻm---
- Đồ H hâm! Đây là hoa hồng mà, có phải hoa dâm bụt đâu. hihi
- Hì hì. Thế à, anh cứ tưởng nó là hoa dâm bụt
- Anh thì suốt ngày dâm dâm... =.=
- Suýt quên, còn một bó hoa nữa anh để ngoài xe, lúc ở cổng tính tặng luôn mà mải ngắm em nên quên mất. Đợi anh ra lấy....
- Khoan đã...anh đừng đi...
Duyên kéo giật em trở lại, hai đứa ngã lăn trên giường, tay em vô tình chạm vào ngực Duyên trong vài giây tua chậm rồi rụt tay lại theo phản xạ...
- Anh xin lỗi... Anh không cố ý!
- Anh nhát gái thật đó, trước kia nhắn tin trên mạng sao anh bảo:
"Anh gặp em thì sẽ xếp hình với em", "Anh sẽ yêu em", "Anh muốn giở trò đồi bại với em",...
- Giờ thì anh lại để em làm người chủ động... Anh chém gió cũng giỏi thật.
- Ơ! Anh đâu biết là....
- Anh chỉ được cái giỏi nói thôi, hèn gì đến giờ vẫn còn F.A
- Vậy ra em thử anh à?!
Trong lòng em bây giờ đan xen 2 dòng cảm xúc, một là cảm thấy mình vừa bị troll một vố, và cảm xúc còn lại là muốn đè em nó ra hấp diêm.
Thú tính trong người em nổi dậy, em muốn cho con nhỏ biết sự lợi hại của đàn ông, khi đã bóp được phần ngực thì chắc chắn em phải chiếm được luôn phần dưới như trong truyện 18+ nhưng em nó đã ngăn em lại.
- Đừng!
- Duyên! Anh muốn cho em biết, những lời anh nói là đúng.
- Khôngg! Em cực kì nghiêm túc đấy.
Sau đó thì em buông nhỏ Duyên ra và cảm thấy hành động của mình không được đẹp như ban đầu. Duyên sẽ nghĩ sao về em đây? Em thật xấu xa?
Buổi gặp mặt của em và Duyên kết thúc khi hai đứa ra phòng khách ngồi im lặng nhìn nhau mà không nói gì.
Trên đường về em vẫn luôn áy náy về hành động thái quá lúc nãy và tính nhắn tin xin lỗi Duyên lần nữa. Nhưng....
-Ring ring-1 tin nhắn đến từ Duyên-
"Anh yêu về nhà an toàn nhé! Hôm nay anh tuyệt lắm <3 "
- Cái quái gì thế này?!
Con nhỏ làm em phát điên, lần tới em phải hỏi nó cho ra lẽ.
- Rầm rầm...
Sấm chớp nổi lên, trời bỗng nhiên đổ mưa to trút nước
- Ngày 20/10 năm nay đúng là hên cho tụi có gấu mà
Mưa to thì chúng nó vào nhà nghỉ, còn những thằng F.A như em lại phải chạy lông bông trên đường tìm chỗ trú.
Tiên sư thằng nào hôm qua lập đàn cầu mưa
Gió càng ngày càng mạnh, lại không mang áo mưa nên em đành phải tạt vào một hiên nhà gần đó xin trú nhờ, thấy cổng chính mở toang nên em phóng xe vào luôn.
- Anh gì ơi! Chỗ chúng tôi hiện không tiếp người lạ!
- Nhưng trời mưa to quá anh ạ! Tí tạnh mưa em đi ngay
- Hiện nhà tôi đang có tang. Xin anh đi cho...
Nhìn kĩ mới nhận ra xung quanh nhà treo toàn khăn trắng, em hoảng hốt xin lỗi chủ nhà rồi phóng xe đi.
Về đến kí túc thì trời tạnh mưa, sực nhớ lại tối nay còn có cái hẹn qua nhà dì chơi nên tới phòng là em thay bộ đồ khô rồi chạy qua bên kia luôn.
[Tầm 25 phút sau]
Em tới chung cư, vừa dắt xe vào hầm gửi thì gặp Sương - *con nhỏ ngực bự ở cùng chung cư đi ra*
- Hắt xìiiii!
- Anh bị cảm rồi kìa! Mới dầm mưa hả?
- Ừm...hắt xì..
- Trán nóng quá, đã thuốc thang gì chưa... *con nhỏ đặt tay lên trán em*
- Cả chiều nay anh chạy mưa bên Gò Vấp...giờ thì phát sốt...đã kịp thuốc thang gì đâu.
- Để em dìu anh lên nhà...rồi em chạy xuống mua thuốc luôn.
- Cảm ơn... em! Bỗng dưng được gái quan tâm, cảm động quá
- Gái cái đầu anh, đồ biến thái! >"< *nhéo*
- Đừng nhéo anh, đauuuu....
- À! Em mới xin thầy cho anh lá bùa, tí em mang lên cho.
- Bùa gì... em?
- Thì bùa trừ tà đó! Cái lưng anh sao rồi?
- Như cũ em ạ! Mãi mà vết thâm vẫn chưa biến mất, dạo gần đây anh còn hay bị mất ngủ...
----------------------------------
[Part 10: Bí ẩn cuối hầm xe]
Sương hỏi thăm tình hình sức khỏe của em rồi bắt đầu nói về chuyện lá bùa.
- Anh bị vong hồn nó ám theo rồi nên mới hay mất ngủ như vậy đấy, thầy em bảo con trai còn tân thì rất dễ bị các hồn ma phụ nữ nhập vào.
- Vậy anh phải làm sao?? help me!
- Anh phải phá zin đời trai sớm thì con ma nó mới buông tha anh ạ, nếu để lâu bị ám hồn hút hết tinh lực rồi sẽ chết dần chết mòn như người thiểu năng thôi
- Sương! Em giúp anh phá zin đi!
- Anh bị ảo tưởng sức mạnh hả? Gái đứng đường đầy ra đấy, hốt đại một cô đi, đi Airblade mà sợ không có gái nào lên xe à?!
- Xe chị anh cho mượn chứ có phải của anh đâu, giờ phải mang qua trả luôn nè. Mà gái đứng đường cũng được hả?
- Hi! Em giỡn đấy, người phá zin cho anh phải còn trinh trắng thì mới hiệu quả, thầy em nói vậy.
- Thầy em đúng là thánh rồi, bữa nào dẫn anh đi gặp thầy xin ít kinh nghiệm trừ tà nhé
- Cái anh này thật là..., lại liên tưởng tới chuyện gì xấu xa phải không? Tôi muốn giữ lần đầu cho chồng tôi, anh mơ đi.
- Lần đầu cho chồng còn lần sau cho anh thoải mái phải không?
*Véo*Đẩy*
- Á đau, anh đang bị ốm mà, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!!
- Tôi không phải loại gái có thể yêu nhiều người đâu. Anh đúng là đồ biến thái!
- Anh cũng giỡn thôi, làm gì mà nóng tính vậy!
- Tôi về phòng lấy đồ, anh tự lên nhé. Đi đứng cẩn thận vào.
- Bye gái!!!
- Gái cái đầu anh.
Đợi Sương về phòng thì em hí hửng đi lên nhà dì, phần vì vui vì được gái quan tâm, phần lại lo về chuyện ám hồn.
Lẽ nào em phải phá zin đời trai và hại đời trinh của một người con gái mới giúp em thoát kiếp nạn này.
--King koong--
--Bé N ra mở cửa, thấy em là nó mừng ra phết--
- AA! Anh trai đến chơi!!
- Dì đâu rồi cháu, ấy nhầm em!
- Bà đi viện hôm qua tới giờ!
- Dì nằm viện hồi nào? Sao không thấy ai báo tin gì hết vậy.
- Mẹ nói không báo cho anh biết, sợ anh lại lo. Mai bà được về rồi!
Lúc này thì chị G đi ra...
- H qua chơi đó hả? Mẹ chị nằm viện 2 ngày để bác sĩ kiểm tra tình hình sức khỏe thôi! Bệnh tiền mãn kinh lâu lâu lại phát tác, mà bị đau nhẹ nên dễ điều trị, mai là có thể xuất viện được rồi.
- Thế ạ! Em cũng đang sốt đây. Chị có thuốc cảm không cho em vài viên, nhức đầu quá...
- Em mới dầm mưa xong hả? Vào phòng nằm nghỉ tí đi, đợi chị lấy thuốc rồi nấu cho bát cháo.
- Cảm ơn chị nhiều! Hắt xìiii.
- Bé N dìu cậu vào phòng đi!!
- Dạaaaaa. Thưa mẹ!!
--Kingg koong--Em vừa vào phòng thì có người nhấn chuông cửa.
- Em tìm ai vậy?
- Chào chị ạ, Em tên Sương...ở dưới lầu 3. Nãy thấy anh H bị cảm nên em có mua thuốc lên cho anh ấy.
- Ra là bạn của H! Em vào nhà đi, H ở trong phòng đấy *chỉ tay*
- Vâng ạ! Em không khách sáo. hihi
Chị G nói to:
- Bé N dẫn cậu về phòng rồi thì lấy sách vở học bài đi, mẹ đang nấu cháo, đừng làm phiền cậu nhé.
...
Sương vào phòng thì thấy em nằm trùm chăn kín mít.
- Anh ngủ thế sao thở được?
- Anh lạnh!! Grrr...
- Ngủ như anh, chưa bị chết vì hết tinh lực thì đã bị chết vì ngột thở rồi!
Em vùng dậy trong cơn sốt và nắm lấy bàn tay mát rượi của Sương, tay em thì nóng như cục than.
- Á! Nóng...
- Anh lạnh lắm, em ôm anh ngủ được không?
- Đã đến nước này rồi còn đùa được, trù cho anh không qua khỏi đêm...
- ...Suỵt! Đừng nói thế chứ, anh còn chưa mất zin mà! *Cười*
- Trán nóng quá! Em mang thuốc cho anh đây, anh uống đi.
Làm xong 2 viên thuốc thì Sương đỡ em nằm rồi đắp cho cái khăn lạnh, cảm thấy mình trong cái họa còn có cái may, ngoài mẹ em thì đây là cô gái đầu tiên chăm sóc cho em lúc em bị sốt.
- Sương này! Em có gấu chưa?
- Rồii!
- Thật không đó? *em thều thào*
- Thật, anh không tin em dẫn gấu em lên cho mà xem!
- Ý anh không phải gấu bông đâu, là người yêu ấy!
- Em có người yêu rồi.
- Tại sao em lại quan tâm anh như vậy, chúng ta mới chỉ gặp nhau thôi mà
- Trông anh rất giống anh trai em, anh ấy mất cách đây 2 năm vì bệnh suyễn. Tính cách cũng rất giống anh ấy, vậy nên khi gặp anh em có cảm giác rất thân thuộc.
Vậy mà em cứ nghĩ em nó có tình cảm với mình, và không ngờ em lại có thêm một đứa em gái.
Cũng là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa thôi nhưng em thấy đau, đau đầu quá,...Em cũng không tin vào tình yêu sét đánh nên làm gì có chuyện em ấy quan tâm đến mình là thích mình. Bưởi to mà xinh thế kia thì có gấu là phải rồi, sốt quá nên em lại nghĩ lung tung
- Đêm nay anh dán miếng bùa này vào lưng, nằm ngủ rồi sáng mai đốt lấy tro mà uống sẽ đỡ hơn nhiều đấy, bùa của thầy em hiệu nghiệm lắm.
- Cảm ơn em, em dán hộ anh được không? anh không ngồi dậy được...
- Quay lưng ra đây!
- Rồi em...
- Vết thâm lan rộng quá *vén áo*
- Mà bùa làm bằng giấy ô li hải tiến hay bùa bằng vàng mã thế em?
- Là giấy vàng vẽ. Nằm yên coi!
- AAAAAA... !!!
Chị G:
- Hai đứa làm gì thế? Chị nấu cháo xong rồi này
Sương:
- Không có gì đâu ạ!!
E:
- Cảm ơn chị, chị cứ để đấy, có người đút rồi!! Hehe
Sương:
- Anh tự đi mà đút lấy, em về đây, đến giờ em dạy piano cho bé Mari rồi!
- Em biết chơi đàn piano à! Bữa nào chơi cho anh xem đi!!
- Oke! Thôi em về đây!!
Chị G:
- Cảm ơn em nhé! Hôm khác lại lên chơi! Nhà cũng gần mà! ^^
Sương:
- Vâng ạ! Chào chị em về!
Em cố nhón người dậy húp xong bát cháo rồi đánh một giấc đến 8h sáng.
Sáng ra em gỡ miếng bùa ngay, xong lấy bật lửa đốt lấy tàn tro cho vào cốc nước lã theo lời của Sương.
- Không biết hiệu nghiệm thế nào nhưng nếu tao đỡ hơn trước thì cảm ơn mày nhé bùa!
Ực ực...
Uống xong cốc tro thì em bị tào tháo đuổi, trong một buổi sáng mà vào nhà vệ sinh gần chục lần. Mặt bơ phờ như thằng ngơ.
- Sương ơi! Em hại cái dạ dày của anh rồi!
....
Tuy nhiên vẫn còn một cơ hội giải thoát khỏi chuỗi ngày ăn ngủ cùng ám hồn, đó là em phải mất zin.
Có nên làm theo lời thầy của Sương không? Cũng đã đủ tuổi bóc lịch nên em không dám làm liều để có nhiều thiếu nhi. Em chỉ muốn mình cưới một người vợ đảm, có con ngoan và sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi như cái kết "happy ending" trong mấy bộ phim tình cảm.
Chiều hôm đó, em khỏi bệnh hoàn toàn...có lẽ giờ miếng bùa mới phát huy công hiệu.
- H theo chị qua bệnh viện đón mẹ không?
- Dì ra viện rồi ạ! Em đi liền.
Sau đó em cùng chị G lên ô tô rồi đến bệnh viện đón dì, bé N cũng đi theo. Nó mượn điện thoại của em để chơi game flappy bird, còn em nhìn qua cửa kính xe ngắm phong cảnh.
Xuống hầm xe ở bệnh viện, miếng ván chặn chỗ đậu nên em phải ra ngoài để kéo nó đi...
Xoẹt xoẹt...
- Oke rồi chị, lái xe vào cẩn thận nhé!
Em đút tay vào túi quần huýt sáo nhìn lên trần xem mấy cái camera rồi lại nhìn xuống miếng ván...
Một dòng sơn đỏ hiện ra khiến em giật mình nhảy sang một bên:
- "D.I.E" và dấu đầu lâu xương chéo.
Chị G:
- Nhìn đi đâu vậy hả? Đi nhanh lên không chị bỏ lại đấy, còn đưa mẹ đi ăn nữa!!
- Có em! Ra liền đây...
- Mà bé N đâu rồi chị?
- Ủa! Nó mới đứng đây mà!! N ơi...đừng làm mẹ lo!!
Không có tiếng trả lời.
Mới nãy con bé còn cầm điện thoại em chơi game trong xe, nhưng giờ đã biến đâu mất tiêu, không lẽ là bị bắt cóc??
- Có khi nào bé N bị bắt cóc không chị!!?
- Nãy vào hầm làm gì có ai? Chắc nó trốn đâu quanh đây thôi. Em đi đường kia tìm, chị đi hướng này!
2 người chia nhau ra tìm con bé trong hầm xe, em gọi khản cả cổ mà không thấy bé N đâu.
Đến góc cuối cùng của hầm xe thì em gọi to...
- Anh đếm 1--2--3 em phải ra nhé! Không ra là anh và mẹ lên trước đấy, bỏ em lại đây luôn...
1.....
2.....
2.5...
3.....
*Có người --Giật giật-- quần em*
- Á! Em ở đây hồi nào vậy!
Con bé chỉ vào một góc tối của căn hầm.
- Em ngồi ở đó!
- Hả! Anh gọi nãy giờ sao không lên tiếng?!
Con bé túm lấy tay áo em nói lắp bắp...
- Điện thoại.. hết pin... rồi, trả lại anh nè!
Lấy bật lửa ra soi thử xem trong góc có gì thì thấy một cái lư hương.
Em ngẩn người rồi che mắt con bé, kéo nó ra ngoài căn hầm. Chị G thấy em nắm tay bé N đi ra thì mừng đến phát khóc.
- Lần sau không được chạy lung tung nữa nhé con!! Mẹ lo quá....
Sau đó thì em dẫn bé N lên phòng bệnh gặp dì, còn chị G đi kiếm bác sĩ để làm thủ tục xuất viện.
------------------------------------
[Part 11: Ai là "gấu" của ai?]
Sau khi làm thủ tục xuất viện xong thì cả 3 dì cháu đứng đợi ở cổng chờ chị G lấy ô tô đưa cả nhà về.
--Bin bin--
Dì:
- Nãy có chuyện gì xảy ra ở dưới hầm xe à con?
Chị G:
- Bé N lúc nãy đi lạc, may mà H tìm ra kịp thời không là con ngất luôn tại đó mất.
Em:
- Cả nhà không sao là tốt rồi, chị đưa dì về trước đi, em đi ăn hủ tiếu gõ phát.
- Lên xe đi, chị chuẩn bị đồ ăn ở nhà rồi! 2 dì cháu ăn tối với nhau cho vui chứ.
- Dạ thôi ạ! Em không về đâu, em mới nghe lỏm được từ ông bảo vệ là gần đây có quán bán món hủ tiếu ngon lắm, đặc sản Sài Gòn đấy chị.
- Em sao thế? Nãy thì xin đi đón dì, giờ lại không chịu về với dì?
Không biết có thím nào thích ăn hủ tíu (hủ tiếu) như em không? Chứ ở Sài Gòn này em khoái nhất món hủ tiếu gõ, đây là món mà em kết nhất khi sống ở đây nên cứ nghe danh quán nào ngon là em muốn thử ăn cho bằng được mới thôi.
Em:
- Tự nhiên cảm xúc thèm hủ tiếu trong lòng em lại trào dâng chị ạ, ăn xong là em bắt xe bus về ngay.
- Vậy nhớ về sớm nhé em, trời cũng tối rồi!
- Vâng ạ! Chào chị...cháu chào dì! Tối gặp lại nhé bé N...
Đợi chiếc xe ô tô đi mất hút thì em quay lại căn hầm đỗ xe của bệnh viện.
Thực ra không phải em ở lại để ăn hủ tiếu đâu mà là lúc ở cuối hầm con bé N đưa em chiếc điện thoại không có pin và vỏ ốp phía sau, nó tưởng điện thoại hết pin nên mới đem trả.
Sợ chị G bị sốc và em cũng lo cho cho bé N nên em kéo nó ra ngoài luôn.
...
Em cầm điện thoại lên xem thì không thấy pin và vỏ đâu nên giờ phải xuống hầm tìm.
--Lộp cộp--...
Nãy vào không để ý chứ giờ em mới thấy mấy chiếc xe cấp cứu có dấu chữ thập đỏ đậu trong bãi.
Mùi xăng xe hòa trộn với mùi thuốc, mùi oxi già, mùi sơn xe... và các mùi hỗn hợp hòa trộn vào nhau muốn ói mửa.
- Nãy chắc chắn là đi hướng này!
Em nhìn vào miếng ván có sơn hình đầu lâu cản lối đi lúc trước để xác định phương hướng trong bóng tối.
Chỗ góc hầm này khá sâu nên đèn không chiếu tới nơi, cũng không có xe nào đậu sâu trong này ngoài mấy cái băng chuyền cũ kĩ để xó.
--Tạch tạch--
Em quẹt bật lửa và soi ánh sáng dưới nền xi măng để tìm kiếm...
- Cộp...
- A! Cái vỏ ốp...
Em mừng rỡ nhặt lên lắp vào điện thoại rồi tiếp tục tìm viên pin...
- Bộp
*Bỗng có một bàn tay từ sau lưng vỗ mạnh vào vai em, suýt đứng cả tim*
- AAAAAAAA
- Biết sợ nữa à?!
- Aiii??! *huơ tay*
Ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt khiến em không thấy gì cả, phải lấy tay che lại.
- Cậu kia!!! Không được sử dụng bật lửa trong bãi xe, rất dễ xảy ra cháy nổ!
- Cháu xin lỗi ạ....
- Không nhìn thấy biển cấm lửa à
- Phù...
Em thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra người vỗ vai em là bác bảo vệ chứ không phải là cương thi
- Rồi rồi...thế cháu vào đây tìm gì?
- Cháu làm rơi viên pin ở đây ạ!
- Có chắc không đấy?
- Chắc chắn luôn, cháu mới tìm lại được cái vỏ. *đưa điện thoại ra cho ông chú xem luôn*
- Ờ! Thế để chú soi đèn kiếm giùm cho...lần sau cần tìm gì thì phải báo với bảo vệ một tiếng nhé!
- Cháu biết rồi ạ
Ánh đèn pin lia vào góc tối, cái lư hương vẫn còn đó...
- Khoan! Chú ơi...cháu thấy rồi...
Chạy gấp lại bưng cái lư hương lên, bên dưới đế là viên pin em đang kiếm nãy giờ, lấy xong đặt nó về chỗ cũ ngay.
- Sao nó lại ở chỗ này nhỉ?? Không biết bé N nãy nghịch trò gì trong này nữa...
Lắp pin vào điện thoại vẫn chạy tốt...
- Thế là xong rồi nhé! Đi ra thôi, ở trong này lâu không tốt đâu.
Em theo bác bảo vệ đi ra cửa hầm, cảm ơn bác ấy rối rít...
- Tốt nhất cháu đừng vào chỗ lúc nãy nữa nhé.
- Sao vậy bác, có chuyện gì ạ!
- Chỗ đó bệnh viện hay để mấy xác chết chuyển từ xe xuống trước khi chuyển vào nhà xác đó cháu, đa số là người chết trên đường đi cấp cứu mà bệnh viện chưa liên lạc được với gia đình họ,... Đến cả bác trực ở đây nhiều năm rồi vẫn không muốn vào kiểm tra khu vực đấy.
- Hic...cháu không biết ạ...thôi cháu về đây...
- Về cẩn thận nhé cháu...
Em vẫy tay chào chú bảo vệ, rồi đảo mắt nhìn quanh chỗ mấy cái xe cấp cứu gần cửa hầm một lượt trước khi ra về...
Ai kia?? Sao em lại thấy quen quen nhỉ?? Bên trong mặt kính xe, đó là khuôn mặt một người phụ nữ đang cười, kiểu cười tà ma mà vừa nhìn qua em đã phải sởn hết tóc gáy. - Chính là cô ta! Người phụ nữ trên xe khách.
....
Ánh đèn chiếu rọi trên khắp mọi tuyến đường, dân Sài Gòn đi chơi đêm đông thật. Rời khỏi bệnh viện thì em ghé vào quán hủ tiếu ngay, gọi liền một tô hủ tiếu vừa nóng hổi vừa thổi vừa ăn.
- Bác ơi! Sao nước lèo ngon thế nhỉ?
- Nước cống đó con!
- Sặc! Bác đùa cháu à, nước cống mà lại ngon thế này, cháu ăn nhiều rồi nên cháu biết quán nào dùng nước sạch, quán nào dùng nước bẩn
- Đúng là dân ghiền hủ tiếu có khác, tinh mắt đấy, đây là nước sạch 100%, khách hàng là thượng đế mà cháu.
- Ngon quá, bữa nào cháu lại đến ăn nhé.
- Thoải mái cháu ơi! Khách quen muốn ăn bao nhiêu cũng được, cứ 10k/1 tô mà tính thôi!
- Đệt! Cháu tưởng khách quen thì ăn 1 tô tặng 1 tô chứ....
Sau khi thưởng thức xong vị ngon của hủ tiếu gõ vỉa hè thì cũng đã 8h kém 15 phút tối. Em alo cho dì với chị G yên tâm rồi vội vàng bắt chuyến xe bus cuối cùng để về Bến Thành. (8h là xe vừa ngừng chạy trừ 1-2 tuyến chạy đến 9 rưỡi nhưng không qua chỗ em đứng)
Xuống tới bến thì em tiếp tục cuốc bộ hơn nửa tiếng đồng hồ nữa để qua bên khu chung cư. Mục đích cuốc bộ là để đi dạo phố buổi tối luôn, ngắm gái đẹp chạy xe ban đêm cũng là một sở thích đối với một thanh niên F.A như em và như bao thanh niên F.A khác.
...
Vừa về tới cổng chung cư thì em thấy Sương và Quang đang cãi nhau!!
Quang chính là thằng bạn cùng lớp ĐH với em, nhà đó bán tạp hóa gần đây. Sao nó lại quen Sương?? *Em tiến lại gần nghe cho rõ*...
...
Sương:
- Cô ta là ai, sao anh lại tình tứ với cô ta trước mặt tôi...
Quang:
- Tình thế ép buộc anh phải làm thế, nếu không thì cô ta...
Sương:
- Anh thôi đi, anh có phải là con trai không?
Quang:
- Tất nhiên tôi là con trai rồi, cô bị khùng hả?!
Sương: *khóc*
- Tại sao anh lại nói dối tôi, anh nói yêu tôi mà lại đi chơi với cô ta?
Quang: *dịu giọng*
- Anh xin lỗi! Tất nhiên là anh yêu em rồi! Nhưng anh không thể làm trái lời cô ấy... Anh thật tệ hại...
- Anh đã làm chuyện gì để bị cô ta nắm thóp vậy?
- Anh...anh...đã giết người...
- Cái gì....
Nghe đến từ giết... là em nhảy ra ngay, kéo Sương qua một bên giải vây giúp người đẹp rồi bình tĩnh hỏi Quang cho ra lẽ...
- Quang...mày nói thế là sao? Mày giết ai?
--Thấy em, Quang có vẻ bất ngờ nhưng cũng đáp lại ngay--
- Không phải, tao không muốn giết người...nhưng tao không cố ý...
- Mày ngộ sát ai hả? Tao dẫn mày đi tự thú...đồn công an cũng gần đây...Tao biết mày không cố ý giết người mà...
- Không! Tao không ngộ sát...Tao chỉ vô tình thấy người ta treo cổ tự tử ở gầm cầu...nhưng tao không ngăn người đó lại, rồi người đó đã chết...
- Hả!!! Vậy thì đâu phải giết người...cái tội của mày là thấy chết không cứu.
Sương: *nói xen vào*
- Thế cô ta thì liên quan gì đến chuyện đó!?
....
Quang: *nhìn em với vẻ mặt lo sợ*
- Cô ta thấy tao lấy ví tiền của người đó. Rồi dọa dẫm...
Em:
- Vậy là mày "hôi của" người chết à? Không ngờ mày lại...
Quang:
- Không! Hôm sau đó tao quay lại chân cầu đặt cái ví về chỗ cũ vì tao thấy có lỗi với họ..., nhưng hôm trước cô ta đã vô tình thấy và chụp hình làm bằng chứng...rồi dọa dẫm post lên facebook để bêu xấu với bạn bè tao.
Em:
- Rồi cuối cùng mày phải cặp bồ với cô ta!?
Sương:
- Không ngờ tôi lại yêu một người như anh!!
Cuối cùng thì em đã biết được cô người yêu mà Quang khoe với em hôm nhậu ở quán nhà nó chính là Sương...và người yêu mà Sương nói với em tối hôm qua chính là Quang.
Em bắt đầu dần hiểu ra mọi chuyện...
-----------------------------------------------
[Part 12: Sự cố trong nhà nghỉ]
Nghe Quang thanh minh trước mặt Sương, em muốn cho nó một đấm vào mồm vì quá nhu nhược. Nhưng em không thể, chuyện của em còn lo chưa xong làm gì đủ tư cách xen vào chuyện gấu nhà người ta.
- H à! Mày chơi với tao nên biết phân biệt đúng sai mà, mày giúp tao giải thích cho cô ấy đi!
- Còn giải thích gì nữa! Tao nghĩ mày nên về nhà suy nghĩ lại hành động của mình thì hợp lí hơn.
- Tao....
*Tít tít*Điện thoại của Quang đổ chuông*
- Alo?? Ai vậy? Tôi đang bận...
Quang cau có rút điện thoại lên nghe máy rồi đột nhiên hạ giọng...
- À! Thì ra là cô! Giờ tôi không sang được...
- Rồi rồi...Đợi tí tôi qua...gì mà nóng tính vậy.
Nghe điện thoại xong thì Quang chào em rồi đi vì có việc gấp.
- Có lẽ tao nên nghe lời mày, về nhà tao sẽ suy nghĩ lại.
- Ừm! Mày tính đi đâu đấy?
- Nhà tao có việc gấp thôi...
Sương:
- Anh lại sang nhà cô ta phải không? Vừa nãy tôi mới thấy hai người vui vẻ đèo nhau đi chơi, giờ thì...
---Quang ngồi lên xe rồi phóng đi ngay mà không thèm quay mặt lại nhìn Sương---
Em:
- Em bình tĩnh lại đi, anh dẫn em lên lầu...
Sương:
- Huhu...em sẽ ngồi ở đây đến chừng nào anh ta quay lại mới thôi, em không lên đâu.
- Ở ngoài này ban đêm lạnh lắm, anh không thể bỏ mặc em như vậy được.
Tuy nói thế nhưng bàn tay run run của Sương đã nắm chặt lấy tay em từ lúc nào. Cô ấy khóc đến sưng cả mắt, đủ để em nhận ra được tình cảm Sương giành cho Quang là rất lớn.
Vậy mà Quang lại phụ tình như thế sao? Chắc chắn trong lời giải thích của cậu ta có chứa nhiều uẩn khúc.
Một lúc sau thì em cũng dỗ được Sương lên lầu...
Là gấu của bạn nên em cũng không muốn giở trò đen tối lợi dụng tình huống "khi người con gái yếu đuối nhất" để nhảy vào làm kẻ thứ 3.
Dìu Sương tới phòng thì em cáo từ về ngay, trước khi đi còn dặn dò em nó không được làm chuyện gì dại dột.
---King koong---
Dì em ra mở cửa.
- Cháu về rồi hả? Biết mấy giờ rồi không?
- 10h đêm ạ! Hic...
- Nãy đợi lâu nên cả nhà ăn trước rồi, cháu đợi tí dì hâm đồ lại cho nóng, ăn xong mà đi ngủ ...
- Cháu cảm ơn ạ! Bé N đâu rồi dì?
- Hai mẹ con nó mới đi ngủ đấy, có việc gì thì mai nói.
- Vâng!
Sau đó thì em chén thêm 3 bát cơm, vừa ngồi nghe dì kể về bệnh tình sức khỏe mấy ngày qua rồi đến chuyện học hành...
Dì:
- Dạo này mẹ có gửi tiền cho nữa không?
Em:
- Có ạ! Đủ ăn đủ mặc, còn muốn đi đó đi đây thì chắc không đủ.
- Là sinh viên trên 18 tuổi rồi thì phải biết tự lập dần đi chứ. Còn để dì nhắc nữa à...
- Cháu biết rồi, cháu cũng đang kiếm việc làm thêm đây
- Ukm, hồi trước con G nó cũng tự lập sớm nên mới thành đạt như bây giờ đấy. Nếu cảm thấy khó khăn thì cháu nên hỏi ý kiến nó trước.
- Vâng...
Ăn xong thì em bắt đầu đi ngủ, nằm vắt tay lên trán suy nghĩ về những việc xảy ra trong hôm nay.
Lúc bình thường, Sương rất mạnh mẽ nhưng trong chuyện tình cảm lại rất yếu đuối. Còn Quang thì em tin nó không phải loại người dễ trở mặt, đến trường em sẽ hỏi cho ra lẽ.
...
Ba hôm tiếp theo, em đến trường nhưng đều không gặp được Quang, nó cúp học từ hôm đó tới giờ.
Đang chán nản bước ra trạm xe bus để về thì em nhặt được một tờ rơi tuyển dụng nhân viên giao bánh pizza tại nhà, thấy lương cũng ổn nên gọi điện đăng kí làm part time ngay và luôn.
Xe cộ thì nhân viên giao bánh tự sắm, nếu em mượn xe với lí do đi học chắc chị sẽ đồng ý ngay vì chị G giờ đi làm bằng ô tô nên không dùng xe máy nữa.
Cửa hàng pizza ở cách trường không xa, thấy tụi bạn trong lớp hay xôn xao vụ làm thêm nên em gọi điện cho Vỹ luôn xem nó có đi làm cùng không cho vui - (Vỹ cũng nằm trong số những thằng bạn em chơi thân ở lớp ĐH).
- Alo, có chuyện gì vậy H!
- Dạo này mày có rảnh không Vỹ?
- Có! Sắp lập kèo ăn nhậu gì à, tới liền!
- Nhậu éo gì nữa, mới nhậu hôm qua xong mà...
- Hay là còn ấm ức vụ lần trước, tao xin lỗi nhé, hẹn mày ra Cafe Bệt chơi rồi không ra được...tại con gấu tao đến chơi
- Hàiz, tao quên rồi sao mày lại đào lại chuyện đó. Có đi làm thêm với tao không?
- Làm thêm việc gì?
- Giao bánh pizza, mày cũng có xe mà
- Ờ! Được đấy! Tao cũng đang kẹt, dạo này gấu mượn tiền khám bệnh cho mẹ nên bữa giờ tao toàn ăn mì tôm qua bữa.
Không biết gấu nó mượn tiền khám bệnh cho mẹ thật hay giả chứ cứ tình hình này thì thằng Vỹ kiểu gì cũng chết đói vì gái. Trên mạng bây giờ suốt ngày thấy đăng tin gấu chó giả vờ mượn tiền bạn trai đi khám bệnh để ăn chơi, nuôi trai, không đáng tin được.
2 hôm sau thì em với Vỹ được nhận vào làm rồi thử việc hôm đầu luôn, tối đó em có cái hẹn giao pizza ở khu vực quận Tân Phú.
Chạy mấy vòng quanh thành phố giao gần hết số bánh mệt vl, còn một hộp cuối thấy vẫn còn dư thời gian nên em tranh thủ ghé vào quán trà đá nghỉ ngơi một tí.
...
Đúng 22h30 em lên xe đi giao hộp bánh cuối cùng rồi về ngủ cho khỏe.
Em dừng xe trước một nhà nghỉ cũ kĩ, tay rút túi áo...cầm tờ địa chỉ lên xem thì thấy không có họ tên người nhận, cả số phòng cũng không có...
- Quái! Không ghi tên người nhận thì biết gửi cho ai?
Làm khó người ta quá, thế này sao giao đủ bánh đây. Em gọi ngay cho chủ cửa hàng hỏi cho ra lẽ
- Còn một hộp nữa nhưng không ghi số phòng, làm sao gửi đây anh...?
- Em cứ mang vào trong rồi hỏi nhân viên nhà nghỉ, họ mới gọi điện giục xong.
- Vâng! Em mang vào liền...
---Cúp máy---
....
- Nhân viên giao pizza đây!!!
Em mang hộp bánh vào bên trong rồi gọi rõ to nhưng không thấy có ai trả lời.
- Đm, Nhà nghỉ này làm ăn kiểu gì kì cục vậy, giục người ta đến giao bánh rồi không thấy ra nhận
---Lộp cộp---Lộp cộp---
Tiếng bước chân đang tiến lại gần từ sau lưng mình, lại cái cảm giác ớn lạnh đến thấu xương...Em bình tĩnh quay đầu lại nhìn quanh xem thử nhưng không thấy ai...
Rồi bất chợt em hét lên trong sự bàng hoàng suýt làm rơi hộp bánh pizza....
- AAAaaa....
Một bà già thấp lùn tóc bạc trắng đang đứng bên cạnh em từ khi nào, bà cụ chỉa cái lưng gù về phía cửa, còn khuôn mặt nhăn nheo ngước lên nhìn em chằm chằm...
- Cháu đến giao bánh pizza hả!!?
- Vâ..ng ạ!! Cụ là...m việc ở nhà nghỉ này phải khô..ng!!
- Ừ! Cháu mang bánh lên lầu 4 đi, phòng 403 nhé. Khách phòng đó gọi đấy
- Dạ...
Em lắp bắp chào bà cụ rồi mang hộp bánh đi lên cầu thang, đôi chân em bước lên từng bậc thang rất chậm...rất chậm...vừa đau vừa nặng trĩu như có ai đó muốn kéo mình xuống...
---Cốc cốc---
Em đứng trước phòng 403 gõ cửa...
- Ai đấy?
- Nhân viên giao pizza ạ!!
Hình ảnh một cô gái xinh đẹp tầm 25 tuổi đang mặc nội y đập vào mắt em, phần trên cô ta chỉ khoác một chiếc áo sơ mi nam bước ra mở cửa rồi đón lấy chiếc bánh pizza.
Đến lúc thanh toán tiền thì cô ta gọi với vào bên trong...
- Anh ra thanh toán tiền đi!!
- Oke! Bao nhiêu vậy Lan?
- 200k. Em mang bánh vào trước đây!
- Uhm, để anh...
Người đàn ông ở trong phòng kia mở ví rút tờ tiền 200k trao đến tận tay, trong một tích tắc em chợt nhận ra khuôn mặt không lạ mà quen...
- Hả!! Quang, sao mày lại ở đây!!!
(Còn nữa)